Câu chuyện sau mùa lũ lụt tại phường Hòa Thắng

Hoà Thắng - Khánh Hoà
0

 

“Nước lên rồi… nhà tôi lại chìm trong biển lũ”

Tâm sự của một người dân phường Hòa Thắng, Khánh Hòa

Mưa bắt đầu từ chiều hôm trước. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ: “Chắc vài tiếng nữa sẽ tạnh thôi, miền Trung mưa là chuyện thường mà.”
Nhưng không. Mưa một lúc một nặng hạt, rồi thành những đợt dồn dập như trút giận xuống mái nhà tạm bợ của chúng tôi ở phường Hòa Thắng.

Đêm ấy, cả xóm không ai ngủ được.
Tiếng gió rít ngoài hiên, tiếng mưa ném vào mái tôn chan chát, và tiếng nước bắt đầu tràn vào sân… tất cả cứ mỗi phút lại một lớn hơn.

Đến khi nghe hàng xóm la lên:
“Nước lên rồi bà con ơi!”
Lòng tôi thắt lại.


Nhà chìm – người chạy lũ trong đêm

Chỉ trong chưa đầy một giờ, nước dâng đến đầu gối rồi nhanh chóng lên tới thắt lưng.
Tôi vội vã bế đứa con nhỏ, tay kia cố kéo mấy đồ đạc còn cứu được.
Mấy con gà mới nuôi được mấy tháng bơi lóp ngóp theo dòng nước, còn chiếc xe máy – tài sản lớn nhất của nhà – bị dòng lũ quật ngã trong tiếng động mà đến giờ tôi còn nghe như vọng lại.

Đêm ấy, ánh đèn pin của bà con soi lẫn trong màn mưa như những đốm sáng nhỏ nhoi giữa biển nước đục.

Hàng xóm dìu nhau ra khu cao hơn. Ai có xuồng thì quay lại đón người già, trẻ nhỏ.
Không ai bảo ai, ai cũng cố cứu nhau như ruột thịt.

Giữa lúc đó, tôi bất giác thấy nghẹn:
“Trong hoạn nạn, hóa ra chúng ta thương nhau đến vậy.”


Sáng hôm sau – Hòa Thắng nhìn không còn nhận ra

Nước vẫn chưa rút.
Cả phường như một cái hồ lớn.
Những căn nhà chìm trong nước lạnh, mái tôn lấp ló trên mặt nước như chới với cầu cứu.

Tôi nhìn về phía nhà mình:
cả bộ bàn ghế gỗ – của hồi môn ngày cưới, nay ngâm trong nước nổi lềnh bềnh.
Bao nhiêu công sức, dành dụm, tích góp… chỉ sau một đêm đã trắng xoá.

Mẹ tôi ngồi bên bờ nước, đôi mắt đỏ hoe:
“Không sao con… người còn là được.”
Nhưng tôi biết trong lòng bà đau lắm.
Cả đời bà chưa bao giờ thấy nước lên nhanh và dữ dội đến thế.


Có những điều khiến tôi biết ơn… ngay trong lũ

Khi lực lượng cứu hộ đến, họ lội nước bì bõm vào tận ngõ.
Những chàng trai áo ướt đẫm, tay mang từng gói mì, chai nước, áo phao.

Tôi thấy người lính đưa cho mẹ tôi chiếc áo mưa rồi nói:
“Bà giữ sức, tụi con còn đây với bà con.”

Chỉ một câu thôi, mà tôi thấy ấm đến lạ trong cái lạnh ngắt của nước lũ.

Rồi đoàn thiện nguyện xuất hiện.
Người mang cơm nóng.
Người đem chăn ấm.
Người trao cho con tôi hộp sữa đã bị ướt vỏ.
Họ không quen biết chúng tôi, nhưng vẫn đến, vẫn giúp, vẫn thương.

Ảnh chụp Lê Quý 



Sau lũ – chúng tôi sẽ dựng lại tất cả

Nước rồi cũng sẽ rút.
Nhà cửa rồi cũng sẽ vá lại.
Tài sản mất rồi có thể làm lại từ đầu.

Nhưng điều còn lại trong lòng tôi, sâu hơn mọi nỗi đau, là tình người – thứ mà ngay cả lũ lụt cũng không thể cuốn trôi.

Tôi tin rằng Hòa Thắng rồi sẽ hồi sinh.
Chúng tôi – những con người chân chất của vùng quê này – rồi sẽ lại trồng lại luống rau, dựng lại mái nhà, bắt đầu lại cuộc sống.

Bởi vì chúng tôi biết rằng:
“Sau cơn lũ, mặt trời sẽ lại lên. Và chúng ta vẫn còn có nhau.”

Đăng nhận xét

0Nhận xét
Đăng nhận xét (0)
Đọc tiếp: